31 tháng 12, 2010

Nhìn Lại Tình Hình Việt Nam Năm 2010

Ngày 29 tháng 12 năm 2010, ông Nguyễn Tấn Dũng, Thủ tướng CSVN đã chủ tọa phiên họp chính phủ cuối năm để đánh giá tình hình hoạt động toàn năm 2010. Dựa trên báo cáo của các Bộ, ông Dũng cho rằng chính phủ của ông đã “hoàn thành những nhiệm vụ lớn” như giữ cho nền kinh tế không bị lạm phát cao, kinh tế vĩ mô ổn định, GDP tăng trưởng 6,78% cao hơn mức dự kiến 6,5%, sản xuất công nghiệp và nông nghiêp gia tăng đáng kể, cải cách giáo dục và y tế đạt kết quả cao, công tác phòng chống tham nhũng đạt kết quả tốt. Đặc biệt ông Dũng nhấn mạnh rằng chính phủ của ông ta đã “xuất sắc” trong vai trò chủ tịch khối ASEAN trong năm 2010, khiến cho thế giới thán phục và đánh giá cao.

21 tháng 10, 2010

Hai biểu ngữ - Một vấn đề

Cuối năm 2007 làn sóng tức giận Trung Quốc đã bùng lên rộng lớn từ Hà Nội đến Sài Gòn khi nhà cầm quyền Bắc Kinh ngang nhiên công bố việc thành lập huyện Tam Sa trực thuộc tỉnh Hải Nam để quản trị hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Đây là những phần đất mà họ đã xâm chiếm vào tháng 1 năm 1974 và tháng 3 năm 1988.

Khởi đầu của làn sóng này là hàng ngàn thanh niên sinh viên và đồng bào tự phát, hẹn nhau trên mạng Internet và kéo đi biểu tình trước sứ quán Trung Quốc ở Hà Nội và Tổng lãnh sự quán Trung Quốc ở Sài Gòn từ ngày 9 tháng 12 năm 2007 và kéo dài hàng tuần đến đầu tháng 1 năm 2008.

18 tháng 9, 2010

Cái gọi là âm mưu lật đổ chế độ?

Trong năm nay, thay vì mang còng 88 (tuyên truyền chống phá nhà nước) ra làm lý cớ bắt giữ và kết án những người yêu nước, Cộng sản Việt Nam đã dùng điều 79 (có âm mưu lật đổ chế độ) để bắt giữ và kết án những người mà họ cho là có liên hệ với các đảng phái chính trị. Bản chất của hai điều luật 88 và 79 đều giống nhau ở hai điểm: 1/ Trấn áp những hành động phản kháng của người dân; 2/ Ngăn chận mọi sinh hoạt tự do dân chủ của xã hội. Tuy nhiên, khi Cộng sản Việt Nam chuyển từ điều 88 sang điều 79 để kết án những người dân yêu nước mà không có một bằng chứng gì gọi là "âm mưu lật đổ chế độ" cho thấy là Cộng sản Việt Nam đang e ngại một làn sóng xuất hiện công khai của những tập hợp chính trị. Điều này trùng hợp với chỉ thị của Nguyễn Tấn Dũng rằng lực lượng công an phải ngăn chận mọi sự xuất hiện của các tổ chức, đảng phái chính trị, trong lúc tham dự lễ kỷ niệm 65 năm thành lập ngành công an vào cuối tháng 7 vừa qua tại Hà Nội.

13 tháng 9, 2010

Đọc "Trung Quốc: Siêu Cường Mong Manh" (phần 3)

Chương 7: Đài Loan: Một Câu Hỏi Về Sự Tồn Vong Của Chế Độ (Taiwan: A Question of Regime Survival)

Đây là chương Tác giả phân tích về lý do vì sao lãnh đạo Bắc Kinh rất lo ngại sự độc lập của Đài Loan và những nỗ lực cải thiện mối quan hệ giữa Hoa Lục và Đài Loan trong nhiều thập niên vừa qua.

Theo Tác giả, việc kiềm chế không cho Đài Loan độc lập không phải chỉ là giữ thể diện mà còn là nhu cầu sống còn của Bắc Kinh. Nếu Đài Loan tuyên bố độc lập, việc này sẽ tác động gây ra một làn sóng đòi ly khai ở các vùng Tây Tạng, Tân Cương, và có thể cả vùng Nội Mông, và sự thống nhất quốc gia sẽ bị đe dọa. Cảm nghĩ của người dân Trung Quốc về ba mối quan hệ với Hoa Kỳ, Nhật Bản và Đài Loan như sau: Quan hệ với Hoa Kỳ là vấn đề của “thể diện và lợi ích quốc gia”, trong khi đó Nhật Bản lại gợi lên tinh thần dân tộc mạnh mẽ. Còn Đài Loan là một vấn đề liên hệ đến sự tồn vong của chế độ - không chế độ nào có thể tồn tại nếu Đài Loan không còn nữa. Điều này đã giải thích phần nào lý do vì sao Bắc Kinh đã phải hăm doạ dùng vũ lực với Đài Loan khi mà cựu Tổng Thống Trần Thủy Biển tổ chức cuộc trưng cầu dân ý về sự độc lập của Đài Loan vào tháng 3 năm 2004.

Đọc "Trung Quốc: Siêu Cường Mong Manh" (phần 2)

Chương 4: Tiếng Vọng Của Chủ Nghĩa Ái Quốc: Truyền Thông và Mạng Lưới Toàn Cầu (The Echo Chamber of Nationalism: Media and the Internet)

Đây là chương Tác giả phân tích về sự phát triển đa dạng của mạng Truyền thông & Thông tin tại Trung Quốc trong vòng 2 thập niên vừa qua.

Tác giả khởi đầu câu chuyện về vụ Lý Dã Tống, Chủ bút tờ báo "Băng Điểm" (Bing Dian) bị sa thải vào tháng 1 năm 2006. "Băng Điểm" là tờ tuần báo, cơ quan ngoại vi của nhật báo Tuổi Trẻ, tiếng nói chính thức của Hội Thanh Niên đã biến dạng thành một tờ báo thương mại. Lỗi lầm của họ Lý là đã cho đăng bài khảo luận của giáo sư Viên Vĩ Thạch ở Quảng Châu, thách đố nền tảng lịch sử của Trung Quốc dạy trong sách giao khoa Trung Học Trung Cấp. Trong bài này, giáo sư Viên đã viết một đoạn như sau: sự yêu nước bằng cách chống đối người nước ngoài là nguyên nhân căn bản sinh ra thảm họa thời kỳ Mao Trạch Đông như: Phong Trào Bước Tiến Nhảy Vọt và Cách Mạng Văn Hóa mà vẫn còn được giảng dạy cho con em Trung Quốc.”

Đọc "Trung Quốc: Siêu Cường Mong Manh" (phần 1)

Đọc TRUNG QUỐC: SIÊU CƯỜNG MONG MANH (China: Fragile Superpower) của Nữ Tiến Sĩ Susan L. Shirk

Lời Mở Đầu: Theo thống kê của Quỹ Tiền tệ quốc tế IMF vào năm 2009, nền kinh tế của Hoa Kỳ lớn nhất thế giới với GDP là 14.26 ngàn tỉ Mỹ Kim; đứng thứ hai là Nhật Bản với 5.07 ngàn tỉ Mỹ Kim và Trung Quốc xếp ở vị trí thứ ba với 4.91 ngàn tỉ Mỹ Kim. Tuy nhiên, theo tin tức thì trong Quý II năm 2010, GDP của Trung Quốc đã vượt qua Nhật Bản và với mức tăng trưởng của Trung Quốc tới 10%/năm trong khi kinh tế của Nhật chỉ tăng ở mức 2-3%/năm nên có nhiều triển vọng kinh tế Trung Quốc sẽ đứng hàng thứ hai thế giới trong năm 2010.


Tuy có nền kinh tế lớn thứ hai thế giới, nhưng Trung Quốc vẫn là nước nghèo. Lợi tức bình quân đầu người Trung Quốc là 3.000 Mỹ Kim trong khi người Nhật Bản là 37.800 Mỹ Kim/năm. Điều này cho thấy là kinh tế Trung Quốc vượt qua Nhật Bản chỉ mang tính biểu tượng về con số chứ không có ý nghĩa về thực chất. Chính điều này, các nhà nghiên cứu đã cho rằng sự phát triển của Trung Quốc không bền vững và rất mong manh. Tại sao như vậy? Xin mời quý độc giả theo dõi bài viết của tác giả Lý Thái Hùng về tập sách: "Trung Quốc - Siêu Cường Mong Manh" của Tiến sĩ Susan L. Shirk, Giáo sư Đại Học San Diego, Tiểu Bang California, Cựu Phó Phụ Tá Bộ Trưởng Ngoại Giao Hoa Kỳ, đặc trách quan hệ Trung Quốc từ năm 1997 đến năm 2000.

29 tháng 7, 2010

Nhìn lại 15 năm quan hệ Cộng sản Việt Nam và Hoa Kỳ

Bang giao trong bối cảnh khó khăn

15 năm trước đây, thiết lập bang giao với Hoa Kỳ đã là một vấn đề sinh tử đối với Hà Nội, tạo sự tranh luận gay gắt giữa các phe quyền lực trong đảng Cộng sản Việt Nam.

Năm 1985, do những khủng hoảng trầm trọng trong nước, Liên Xô đã không còn khả năng chi viện nên buộc các nước chư hầu phải tự cứu bằng cách mở cửa giao thương với phương Tây. Lúc đó, Cộng sản Việt Nam đang bị thế giới bao vây kinh tế và phong tỏa ngoại giao, do áp dụng chính sách khủng bố trong nước và xâm lăng Lào, Cam Bốt. Để tự cứu và để tháo gỡ tình trạng cô lập của thế giới nói chung, Cộng sản Việt Nam đã phải đi hai nước cờ song song. Một mặt đơn phương “rút quân” ra khỏi Cam Bốt để Liên Hiệp Quốc bước vào xứ Chùa Tháp giải quyết vấn đề hòa bình trực tiếp với các phe liên hệ. Mặt khác tung ra chính sách ngoại giao “muốn làm bạn với thế giới” để đến gần với Mỹ, Trung Quốc, ASEAN, hầu tháo gỡ sự cô lập và vận động đầu tư thương mại.

12 tháng 5, 2010

Việt Nam phải làm gì trước một Trung Quốc bá quyền?

Giống như năm ngoái, cuối tháng 4 vừa qua, Trung Quốc lại đưa ra lệnh cấm đánh cá trên một diện tích rộng hơn 120 ngàn cây số vuông vùng biển Đông từ ngày 15 tháng 6 kéo dài đến 1 tháng 8 năm 2010. Đây là vùng biển nằm trong Thềm Lục Địa 200 hải lý của Việt Nam theo Luật Biển của Liên Hiệp Quốc mà Trung Cộng đã ngang nhiên coi là vùng biển theo hình “lưỡi bò” của họ. Để thi hành lệnh này, Trung Quốc đã đưa hai tàu Ngư Chính 311 và 202 từ vịnh Tam Á, thuộc tỉnh Hải Nam đến tuần tra khu vực Trường Sa và hộ tống các tàu đánh cá của họ. Cộng sản Việt Nam chỉ lên tiếng phản đối qua cuộc họp báo của bà Nguyễn Phương Nga, phát ngôn nhân Bộ ngoại giao như mọi lần rằng “lệnh cấm đánh cá của Trung Quốc trên biển Đông đã vi phạm chủ quyền của Việt Nam” rồi thôi.

06 tháng 5, 2010

35 năm đấu tranh cho dân chủ Việt Nam

Sự sụp đổ của chính quyền miền Nam Việt Nam và sự thống trị trên cả nước của đảng Cộng sản Việt Nam từ ngày 30 tháng 4 năm 1975 đã đưa dân tộc Việt Nam đối diện với hai hoàn cảnh mới:

Thứ nhất là cuộc chiến đấu bảo vệ tự do cho miền Nam Việt Nam đã trở thành cuộc chiến đấu chống lại sự thống trị của đảng Cộng sản với mục tiêu giải phóng toàn thể đất nước ra khỏi sự nộ lệ của chủ nghĩa Mác Lê-nin.

Thứ hai là cuộc chiến đấu đã không còn giới hạn ở một nửa đất nước mà đã trải rộng trên cả nước và ra tận hải ngoại, vì mọi người Việt ở cả hai miền Nam Bắc đã nhìn thấy rõ bản chất tráo trở và phi nhân của thiểu số lãnh đạo đảng Cộng sản Việt Nam.

29 tháng 4, 2010

35 năm (1975 – 2010) nhìn lại

Năm nay đánh dấu 35 năm của biến cố 30 tháng 4. Biến cố này được gọi nhiều tên khác nhau tùy theo vị trí của từng người liên hệ, nhưng chắc chắn một điều: đây không phải là ngày vui. Người Cộng sản thì gọi đây là ngày giải phóng. Người Việt Nam thì gọi đây là ngày Quốc hận. Mặc dù đã có rất nhiều tài liệu, sách báo viết về biến cố 30 tháng 4 dưới nhiều góc nhìn khác nhau; nhưng một biến cố đã khiến cho hàng triệu người phải rời bỏ đất nước thân yêu của mình ra đi tìm tự do, không chỉ ngay sau khi cuộc chiến chấm dứt mà còn kéo dài cả hơn 10 năm sau đó, thì không thể nào gọi đó là ngày giải phóng. Tiếp tục sống trong não trạng của cái gọi là “ngày giải phóng” hay “ngày chiến thắng” như đảng Cộng sản Việt Nam đã cố huy động cả nước tổ chức những buổi lễ nhạt nhẽo và vô nghĩa vào tháng 4 hàng năm, chỉ cho người ta thấy là giới lãnh đạo Hà Nội không có khả năng nhìn về tương lai. Tại sao?

17 tháng 3, 2010

Linh mục Nguyễn Văn Lý ra khỏi tù

Sự kiện Cộng sản Việt Nam phải ra quyết định “tạm đình chỉ thi hành hình phạt tù” đối với Linh Mục Nguyễn Văn Lý vào ngày 15 tháng 3 vừa qua, và dùng xe cứu thương đưa Ngài từ nhà tù Ba Sao, Nam Hà về Tòa Tổng Giám Mục Huế vào lúc 4 giờ chiều cùng ngày là một thắng lợi của các nỗ lực vận động trong thời gian qua, đặc biệt là từ sự chiến đấu kiên cường của Linh Mục Nguyễn Văn Lý khi Ngài quyết định khước từ sự điều trị của bệnh viện công an vào cuối tháng 12 năm 2009.

Tuy quyết định “tạm đình chỉ” không phải là giấy ra khỏi tù, và bản án 10 năm tù (còn 5 năm tù giam và 5 năm quản chế sau khi mãn tù) vẫn còn đó, nhưng việc Ngài được trở về Tòa Tổng Giám Mục chữa bệnh để có sức khoẻ tiếp tục chiến đấu là một niềm vui lớn cho tất cả những ai đã quan tâm đến sự an nguy của Ngài.

25 tháng 1, 2010

Nhìn Lại Các Phiên Tòa Của Cộng Sản Việt Nam

Bước vào năm 2010, Cộng sản Việt Nam đã dựng lên hàng loạt phiên tòa. Phiên tòa phúc thẩm ngày 18 tháng 1 xét xử 3 nhà dân chủ (Trần Đức Thạch, Vũ Hùng, Phạm Văn Trội) tại Hà Nội. Phiên tòa sơ thẩm ngày 20 tháng 1 xét xử 4 nhà dân chủ (Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Lê Thăng Long) tại Sài Gòn. Phiên tòa phúc thẩm ngày 21 tháng 1 xét xử 6 nhà dân chủ (Nguyễn Xuân Nghĩa, Ngô Quỳnh, Nguyễn Văn Túc, Nguyễn Văn Tính, Nguyễn Mạnh Sơn, Nguyển Kim Nhàn) tại Hải Phòng. Phiên tòa ngày 29 tháng 1 sẽ xét xử chị Phạm Thanh Nghiên ở Hải Phòng, và nhà văn Trần Khải Thanh Thủy ngày 5 tháng 2 tại Hà Nội.

08 tháng 1, 2010

Đại Sứ Trung Quốc Tại Hà Nội Thách Đố Dân Tộc Việt Nam

12 ngày trước khi diễn ra các buổi lễ xưng tụng về 60 năm quan hệ Việt Trung (18/1/1950 – 18/1/2010), ngày 6 tháng 1 vừa qua, ông Tôn Quốc Tường, đại sứ Trung Quốc tại Việt Nam đã có một buổi họp báo tại Hà Nội. Đa số nội dung xoay quanh vấn đề biển Đông và những quan điểm của Bắc Kinh liên quan đến mối quan hệ Việt Trung. Trong các phát biểu của Tôn Quốc Tường, quan điểm của Bắc Kinh về vấn đề biển Đông đã cho thấy rõ “thái độ câu giờ” đối với Cộng sản Việt Nam và “hăm dọa” đối với dân tộc Việt Nam.

07 tháng 1, 2010

Nhìn Lại Thế Giới Trong Thập Niên 2000-2009

Năm 2009 đã khép lại với hai sự kiện đáng cho chúng ta suy gẫm về viễn tượng của thế giới trong 10 năm trước mặt.

Thứ nhất là Hội Nghị về biến đổi khí tượng do Liên Hiệp Quốc triệu tập tại thủ đô Copenhagen, Đan Mạch với sự tham dự của 110 nguyên thủ các quốc gia trên thế giới kéo dài từ ngày 7 đến 18 tháng 12 năm 2009 đã không có một sự đồng thuận tối thiểu nhằm cứu trái đất đang trong tình trạng ấm lên nhanh chóng hiện nay. Sự khác biệt quan điểm giữa những quốc gia phát triển và những quốc gia đang phát triển về việc cắt giảm khí thải và nhiệt độ trái đất đã trở nên gay gắt. Các quốc gia đang phát triển yêu cầu những nước phát triển phải chịu trách nhiệm trước tình trạng biến đổi khí hậu hiện nay và phải cắt hơn 40% lượng khí thải; trong khi đa số các quốc gia phát triển chỉ đồng ý cắt giảm ở mức từ 20% đến 30%. Liên quan đến việc kiểm soát nhiệt độ trái đất, các đảo quốc và các quốc gia Phi Châu giữ ở mức 1,5 độ C, trong khi các quốc gia khác chủ trương giữ ở mức 2 độ C. Điều bất đồng nghiêm trọng là Hội nghị đã không ra được một văn kiện chung và các thoả thuận hoàn toàn không có một sự ràng buộc về pháp lý.